Nỗi nhớ sao đầy mãi chẳng vơi
Thương yêu chất ngất cả khung trời
Sương lam vẫn ở giăng tràn phố
Nắng nhạt theo về tỏa khắp nơi
Cuối cõi hoang vu lòng trống trải
Từ trong quạnh quẽ dạ bồi hồi
Trăng khuya ảo diệu soi đường vắng
Để mộng tơ vàng bỗng lại khơi.