Chẳng biết khi nào có thể khuây
Bao nhiêu dấu ái vẫn đong đầy
Từ Thu mang đến khung trời mộng
Tới Hạ theo về góc phố say
Khoảng lặng bâng khuâng còn chốn ấy
Đường thưa lạc lõng bỏ nơi này
Trên con sóng nước trăng vừa vỡ
Để lại cho hồn chút dại ngây.
1066