Sương về thoáng nhẹ buổi chiều đông
Góc phố buông lơi hạt nắng hồng
Chiếc lá Phong vàng nghiêng cánh rụng
Một đàn Sẻ nhỏ ngước mi trông
Nghe vời vợi để lòng tha thiết
Ngỡ xót xa thêm dạ chất chồng
Bởi mãi rồi chưa vơi hết mộng
Nên còn cô độc giữa trời không.
1063