Nhiều lúc thinh không ngắm đất trời
Để lòng úa với lá vàng rơi
Đâu buồn lại bỗng nghe man mác
Chả nhớ mà sao thấy bồi hồi
Lạc nẻo mơ về miền viễn xứ
Tìm đường mộng đến chốn xa xôi
Mênh mang ngày tháng nào ai rõ
Một cõi hư vô chẳng tiếng đời .
- 040