Mưa chiều nặng hạt mãi không ngưng
Vợi nước trời như đã muốn dừng
Nỗi đợi nghe lòng thêm thấm đẫm
Niềm đau thắt dạ ngỡ muôn trùng
Mờ sương lãng đãng từ khe núi
Ngả tím xa xa tận cánh rừng
Một chút vu vơ buồn thế nhỉ
Sao rồi lại bỗng nhớ người dưng.
915