Quán nhỏ buông rèm mưa trắng xóa
Ánh đèn soi rọi bước ai qua
Mông lung phố vắng thành xa lạ
Khao khát môi hôn nhớ ngọc ngà
Thơ thở nhẹ mong manh tựa khói
Tình sầu loang dìu dịu như hoa
Giấc mơ thuở ấy là vô vọng
Mãi nỗi niềm riêng chẳng nhạt nhòa.
568