Nắng vàng một dạo tiễn người đi
Ký ức mang theo đựng những gì
Cơn mộng chưa tan làm ướt gối
Nỗi buồn chẳng dứt đã khô mi
Từ nay tình ấy xem như lỡ
Mà mãi duyên này có được chi
Cách trở phôi phai đời vẫn vậy
Trăm năm để vụt mất xuân thì .
485