Nỗi lòng rồi biết giấu nơi đâu
Để mãi khôn nguôi kỷ niệm đầu
Có khoảng bao lần cây lá rụng
Là chừng ấy buổi dạ trường đau
Đông Xuân ngóng đợi hoa vờn sắc
Thu Hạ buồn trông nắng úa màu
Lớp bụi thời gian che chẳng kín
Cho ngàn kiếp động vết thương sâu!
- 192