Những buổi trăng tàn lại viết thơ
Từng câu khắc khoải dạ bơ phờ
Đường thi mấy vận còn trăn trở
Lục bát dăm hàng mãi vẩn vơ
Hận kiếp tình duyên đời bỏ lỡ
Sầu thân cát bụi mỏi mong chờ
Nên hoài ủ rũ bao niềm nhớ
Lạc lõng buông vào bởi giấc mơ.
Ngũ độ thanh