Ngọn bấc theo mùa giục giã Đông
Tình ơi chớ lạnh giấc mơ nồng
Đèn khuya, chiếc bóng ôm hờn tủi
Gối lẻ, cô phòng gói đợi trông*
Dẫu biết đôi ngày xa- vạn thuở
Đành rằng phận số tựa hư không
Bao Xuân hết nợ duyên trời đất
Giận dỗi chi nhau nhạt má hồng.
Lưu thủy đối