ndt
Những mấy ai là hiểu được tôi
Vì xưa sợ ngỏ, tiếc hay hồi…
Âm thầm chuốc mãi tình đơn độc
Ảo não ôm hoài phận cút côi
Biết nỗi đau nầy chưa dạn tỏ
Đành duyên khổ nọ cũng lâu rồi
Nên rằng kiếp vậy nào đâu cưỡng
Nhận lấy u buồn tủi “hỡi ôi!”
Vì xưa sợ ngỏ, tiếc hay hồi…
Âm thầm chuốc mãi tình đơn độc
Ảo não ôm hoài phận cút côi
Biết nỗi đau nầy chưa dạn tỏ
Đành duyên khổ nọ cũng lâu rồi
Nên rằng kiếp vậy nào đâu cưỡng
Nhận lấy u buồn tủi “hỡi ôi!”