Nđt
Ngày trông cảnh ấy chợt xa rời
Để mỗi câu chờ cứ vậy rơi
Nữa nẻo me già thương ngập lối
Rồi cây liễu nhỏ nhớ mong trời
Cho dài khúc nhạc người đang dõi
Vẫn mặn trong lòng kẻ chắc vơi
Một chút yêu nồng nay bỗng đổi
Vì đâu có lẽ chịu cay lời
Để mỗi câu chờ cứ vậy rơi
Nữa nẻo me già thương ngập lối
Rồi cây liễu nhỏ nhớ mong trời
Cho dài khúc nhạc người đang dõi
Vẫn mặn trong lòng kẻ chắc vơi
Một chút yêu nồng nay bỗng đổi
Vì đâu có lẽ chịu cay lời