Chẳng dễ tìm ra một góc trời
Cho lòng nhớ lại thuở nào ngơi
Tình xưa có lẽ chừng xa lạ
Mộng cũ mà chi để rối bời
Bởi ngỡ mùa thu rồi úa rụng
Đâu ngờ ánh nguyệt cũng vàng rơi
Đem về biển vỗ lên triền cát
Bọt sóng thành trăm mảnh rã rời.
866