Thuở ấy xa người lặng lẽ sông
Thuyền đi khuất nẻo rũ xuân nồng
Tình mơ khắc khoải trời lay động
Ái hẹn âm thầm ngõ gửi trông
Bởi đã chi còn môi nhạt trống
Mà đang vậy nhớ buổi đau chồng
Cho trào nức nở bao ngày mộng
Cứ ủ duyên này quạnh quẽ đông
Nđt. Ltđ