Nđt
Đầy thêm mảnh nhớ dẫu nay rời
Đẫm ngọt duyên nồng cứ thả rơi
Để ngỡ ngàng say nhìn giọt nắng
Mà ngơ ngẩn đắm lẫn hương trời
Môi hồng ấy dạo như hoài rỡ
Mắt thẳm đâu ngày tựa vẫn vơi
Nhạc khúc thơ vần thương mãi trở
Còn mơ buổi nọ có chung lời
Đẫm ngọt duyên nồng cứ thả rơi
Để ngỡ ngàng say nhìn giọt nắng
Mà ngơ ngẩn đắm lẫn hương trời
Môi hồng ấy dạo như hoài rỡ
Mắt thẳm đâu ngày tựa vẫn vơi
Nhạc khúc thơ vần thương mãi trở
Còn mơ buổi nọ có chung lời
Nghịch
Còn mơ buổi nọ có chung lời
Bởi lắt lay chiều ngõ lại vơi
Một chữ trao người nơi góc bể
Vài phương đợi kẻ phía chân trời
Trong lòng hẳn gọi cho thầm mến
Cuối nẻo không chờ nữa nhạt rơi
Lỡ trách xưa tình sao lả vội
Là tim đã nghẹn thuở kia rời
Bởi lắt lay chiều ngõ lại vơi
Một chữ trao người nơi góc bể
Vài phương đợi kẻ phía chân trời
Trong lòng hẳn gọi cho thầm mến
Cuối nẻo không chờ nữa nhạt rơi
Lỡ trách xưa tình sao lả vội
Là tim đã nghẹn thuở kia rời