Âm thầm lạc bước cõi vườn yêu
Chốn mịt mù thương thoảng những chiều
Cạn ngất ngây lần khi đã hiểu
Sâu hờ hững mắt buổi dần phiêu
Mà môi bé bỏng còn vương nẫu
Bởi gió đìu hiu vẫn dạo nhiều
Lắt lẻo khơi buồn ghi nỗi hẹn
Nay chìm lỉm ái phận đành xiêu
Bl. Nđt .ltđ