Thương hoài phận tủi giấc nồng lay
Những tưởng rằng đâu bến ngọt này
Liễu rủ rèm thưa mờ bóng đợi
Mây vờn lối cũ nặng lòng bay
Mà sau buổi ấy niềm mơ nẫu
Bởi dạo ngày kia cõi ước dày
Quạnh quẽ mòn chân đường sỏi đá
Than trời cũng vậy chẳng lần may
Lhtnv. Ltđ. Nđt
Thu về lặng lẽ gió buồn may
Lá rụng đường xưa cũng đủ dày
Để ngọn hoa mềm xua nỗi nhớ
Cho chiều ái đẫm thổi hồn bay
Tình vơ vẩn gọi dần xa ấy
Chốn muộn màng yêu mãi thoảng này
Ngỡ cả làn ngâu chìm đắm mộng
Thương hoài phận tủi giấc nồng lay
Thu về lặng lẽ gió buồn may
Lá rụng đường xưa cũng đủ dày
Để ngọn hoa mềm xua nỗi nhớ
Cho chiều ái đẫm thổi hồn bay
Tình vơ vẩn gọi dần xa ấy
Chốn muộn màng yêu mãi thoảng này
Ngỡ cả làn ngâu chìm đắm mộng
Thương hoài phận tủi giấc nồng lay