Một sáng hồn nhiên tắt nụ cười
Nghe lòng lắng đọng nỗi sầu vơi
Bâng khuâng nhạt chút hương môi mọng
Thấp thoáng nhòe từng bóng lệ rơi
Tình cách xa dần rồi mãi mãi
Hoa tàn tỏa rụng khắp nơi nơi
Sợi mưa Ngâu rối bao mùa nữa
Chẳng chải mà sao để rối bời..?!
- 085