Chiều đi nắng tắt cuối nương đồi
Cố níu chân mùa lại cứ trôi
Ai đến mang về hương xử nữ
Em về lịm chết đắng bờ môi
Duyên kia nước chảy vô tình quá
Nợ nọ hoa phai cũng lỡ rồi
Chẳng biết làm sao âu số phận
Cho dù luyến nhớ vẫn đành thôi
- 075