Gom từng kỷ niệm ghép thành thơ
Mới hiểu vì sao đã dại khờ
Giận buổi Thu tàn khơi nỗi nhớ
Thương ngày Hạ vãn trải niềm mơ
Còn đâu lối cũ ngàn hoa nở
Vẫn chỉ đường xưa một bóng chờ
Khúc nhạc tình Xuân hoà lỡ dở
Đông vừa trở lạnh bỗng hồn ngơ
(nđt, nv, tứ quý)