Não nuột từng canh thảng thốt sầu
Đêm dài khắc khoải điệu lèn sâu
Sao mà tựa cảnh cô nào khép
Ngẫm lại nom mình chiếc nỏ khâu
Cuốc hỡi xin dừng tru ợi ởi
Quyên à cũng chớ đệm âu ầu
Cung trầm lệ xót nhòa mi bậu
Giọt đắng như từng cảm đã lâu…
( Ngũ độ thanh)