Đông buồn thiếu nữ ngắm chiều quê
Khắc khoải niềm riêng đợi gió về
Lá rụng êm đềm gieo nỗi khổ
Mây vờn nhẹ nhõm rắc lòng tê
Trông người lối mộng vì câu ước
Hẹn kẻ vườn mơ bởi chữ thề
Nắng quyện nương đồi thơm rạ mới
Hương đồng cỏ nội thoả hồn mê.
(Xướng)