(Ngũ Độ Thanh)
Gió gọi đầu thu vãn cảnh sầu
Người đi khắc khoải nỗi buồn sâu
Cành rơi lá rụng mây vờn tản
Lệ nhỏ hoa tàn nắng mãi khâu
Mải vẽ hình con vời vợi quá
Luôn nhìn ảnh mẹ líu lo ầu
Tình quê vẫn chỉ là sương khói
Đọng ở hồn thơ khách đã lâu
Người đi khắc khoải nỗi buồn sâu
Cành rơi lá rụng mây vờn tản
Lệ nhỏ hoa tàn nắng mãi khâu
Mải vẽ hình con vời vợi quá
Luôn nhìn ảnh mẹ líu lo ầu
Tình quê vẫn chỉ là sương khói
Đọng ở hồn thơ khách đã lâu