Rũ rượi chiều thu vẳng tiếng sầu
Tình em gợi ý chửa hằn sâu
Quần anh sứt chỉ nào ai dậm
Áo lễ sờn vai chẳng bậu khâu
Bởi vậy duyên tình tan nát rũ
Làm cho số phận hẩm hiu rầu
Quay cuồng giữa cảnh đời giông gió
Ước mộng riêng mình ủ đã lâu
Gió gọi đầu thu vãn cảnh sầu
Người đi khắc khoải nỗi buồn sâu
Cành rơi lá rụng mây vờn tản
Lệ nhỏ hoa tàn nắng mãi khâu
Mải vẽ hình con vời vợi quá
Luôn nhìn ảnh mẹ líu lo ầu
Tình quê vẫn chỉ là sương khói
Đọng ở hồn thơ khách đã lâu
Thời gian lại xới nỗi u sầu
Khắc khoải niềm riêng cứ mãi sâu
Mẹ đã xa tầm tim khởi nhói
Cha đà khuất nẻo dạ lần khâu
Khi còn dại trẻ mong chờ ới
Lúc đã thành nhân nỏ đợi ầu
Khoảnh khắc mơ màng xao nẫu dạ
Bình yên lặng lẽ đến là lâu
Đàn đâu mãi vọng khúc ca sầu
Những tiếng tang tình thẩm đậm sâu
Tráo trở duyên buồn tim rạn vỡ
Xa lìa hạnh phúc chỉ đời khâu
Phong trần nữ phận năng hà hiếp
Nạn kiếp hồng nhan vẫn khổ rầu
Tạo hóa bày chi trò huyễn ảo
Hằng đêm lệ đổ đã dường lâu
Não nuột từng canh thảng thốt sầu
Đêm dài khắc khoải điệu lèn sâu
Sao mà tựa cảnh cô nào khép
Ngẫm lại nom mình chiếc nỏ khâu
Cuốc hỡi xin dừng tru ợi ởi
Quyên à cũng chớ đệm âu ầu
Cung trầm lệ xót nhòa mi bậu
Giọt đắng như từng cảm đã lâu…