Người ta cất giữ đã bao đời
Mất nó coi chừng, hổng nói chơi
Họ mạc điêu tàn rơi xuống đất
Can gia mạt kiếp chõ lên trời
Lơi là bữa có không tròn nguyện
Vội vã hôm nhiều chẳng đủ khơi
Nghĩa tiết tình trao nhà thuận kỷ
Hồn đông giấc lạnh cũng đâu rời
(Câu đố)