Dạ vẫn vùi cay lúc bỏ đồi
Cho buồn rũ sạch thoát đường tôi
Bình tâm hạnh phúc còn mong trỗi
Nản ngõ nhân tình nhuốm lặn trôi
Những đống tro tàn duyên trả vội
Đôi lần lửa đượm ý vào côi
Niềm vương gói cả vì đâu lỗi?
Não nuột dường như suốt thuở bồi
CÒN
Bài Họa