Ctđ
Vẫn lặng mi nhìn bóng của sơn
Dù cho lá vẫy để cây vờn
Người đi cõi lạ tim sầu đớn
Kẻ lại phương buồn ngõ trống trơn
Nước chảy đồi xô dường họ bỡn
Tràn thương vợi khóc tưởng ai hờn
Nay còn đất trũng làn sông rợn
Ngậm đắng vui nào nỗi khổ hơn
Dù cho lá vẫy để cây vờn
Người đi cõi lạ tim sầu đớn
Kẻ lại phương buồn ngõ trống trơn
Nước chảy đồi xô dường họ bỡn
Tràn thương vợi khóc tưởng ai hờn
Nay còn đất trũng làn sông rợn
Ngậm đắng vui nào nỗi khổ hơn