Đông về lạnh lẽo buốt từng cơn
Nghĩ sợ mà thương xót tủi hờn
Thuở nọ người bên thường bón sữa
Khi già giữa mộng phải buồn đơn
Lời yêu bữa ấy còn chưa nản
Cái nghiệp ngàn năm mãi chẳng sờn
Chịu cảnh làm dâu vì chữ hiếu
Đau lòng nhớ mẹ chửa đền ơn
Nghĩ sợ mà thương xót tủi hờn
Thuở nọ người bên thường bón sữa
Khi già giữa mộng phải buồn đơn
Lời yêu bữa ấy còn chưa nản
Cái nghiệp ngàn năm mãi chẳng sờn
Chịu cảnh làm dâu vì chữ hiếu
Đau lòng nhớ mẹ chửa đền ơn