Đông về trải lạnh buốt nguồn cơn
Đã hết thời xuân sợ tủi hờn
Tuổi héo qua ngày nên bệnh nhẵn
Thân gầy tới bữa nản hồn trơn
Vườn hoa quạnh quẽ không người bón
Gác nguyệt đìu hiu chẳng nghĩa giòn
Chạnh cả buồng tim vừa dỗi đến
Khung trời tối sẫm nặng nề hơn
Đã hết thời xuân sợ tủi hờn
Tuổi héo qua ngày nên bệnh nhẵn
Thân gầy tới bữa nản hồn trơn
Vườn hoa quạnh quẽ không người bón
Gác nguyệt đìu hiu chẳng nghĩa giòn
Chạnh cả buồng tim vừa dỗi đến
Khung trời tối sẫm nặng nề hơn