Những buổi chiều phai nắng bạc mầu
Nghe buồn nhẹ đến chẳng từ đâu
Hoa chờ bỗng rụng theo dòng nước
Lá ngủ vùi quên mãi dạ cầu
Gởi nỗi đau này trong vắng lặng
Cho niềm nhớ cũ phải chìm sâu
Mòn trông dạo ấy không về nữa
Khắc khoải rồi tim vẫn lại nhàu.
917