Hoài mang mác gửi dạ thu miền
Thuở nụ hoa tàn đã bấy niên
Bởi nắng đâu hồng rơi nhạt dỗi
Mà môi cứ sạm giữ đau phiền
Làm tim rạn vỡ dài năm tháng
Đợi mắt say tràn nẫu khoảng hiên
Nếm trải niềm chua ngày hẹn cũ
Còn vương một ngả chốn nơi triền
Lhtnv. Nđt. Ltđ
Vàng ươm đã phủ khắp non triền
Lá ngẩn ngơ cành rụng ngõ hiên
Buổi đẫm vui nồng hôm kết đợi
Tình sâu trả thắm cõi ưu phiền
Buồn hiu hắt mộng trông từng thuở
Tủi lắt lay sầu đọng những niên
Bỗng để lòng theo làn gió cuộn
Hoài mang mác gửi dạ thu miền
Vàng ươm đã phủ khắp non triền
Lá ngẩn ngơ cành rụng ngõ hiên
Buổi đẫm vui nồng hôm kết đợi
Tình sâu trả thắm cõi ưu phiền
Buồn hiu hắt mộng trông từng thuở
Tủi lắt lay sầu đọng những niên
Bỗng để lòng theo làn gió cuộn
Hoài mang mác gửi dạ thu miền