Cứ ủ duyên sầu quạnh quẽ đông
Nàng yêu chẳng thắm vội theo chồng
Vì hoa thổn thức buồng tim động
Để giọt mơ màng ngõ mắt trông
Gửi phận buồn /ai lời mãi trống
Kẻ chốn vừa trao/ nhỡ rượu nồng
Thương nhòa nỗi đắm như tràn mộng
Lại xót xa chiều thoảng ngã sông
Lhtnv.Nđt. Ltđ .bvđa
Thuở ấy xa người lặng lẽ sông
Thuyền đi khuất nẻo rũ xuân nồng
Tình ngây khắc khoải trời xanh động
Ái hẹn âm thầm ngả cũ trông
Bởi đã chi còn khi lạnh trống
Mà đang nhớ vậy buổi đau chồng
Cho đầy nức nở bao ngày mộng
Cứ ủ duyên sầu quạnh quẽ đông
Thuở ấy xa người lặng lẽ sông
Thuyền đi khuất nẻo rũ xuân nồng
Tình ngây khắc khoải trời xanh động
Ái hẹn âm thầm ngả cũ trông
Bởi đã chi còn khi lạnh trống
Mà đang nhớ vậy buổi đau chồng
Cho đầy nức nở bao ngày mộng
Cứ ủ duyên sầu quạnh quẽ đông