Ta đi bỗng lạc cõi thiên đàng
Hay bởi Xuân vừa chợt ghé sang
Mộng cũ nghe hồn say chếnh choáng
cây xưa đổi lá để bàng hoàng
Chiều về bóng nắng chưa thu vội
Đêm tới sương mờ đã tỏa lan
Ngồì ngóng chờ xem Mai hé nụ
Tiếc chi mà nuối cảnh Đông tàn !
- 155