Lạnh lẽo màn sương phủ đóa hồng
Em biền biệt mãi mấy lần đông
Đìu hiu khói nhạt vương mành liễu
Lặng lẽ sông buồn rủ bóng thông
Bởi cứ mơ màng bao chuyện cũ
Thà chưa gặp gỡ mối duyên nồng
Bây giờ khắc khoải sầu hoa mộng
Bạc bẽo hương đời tủi mắt trông.
(NĐT, bát láy)