Bởi nghĩ chưa từng biết mặt ông
Mà sao dám vẽ mộng xưa nồng
Đêm về ảo não lo hoài động
Sáng lại bơ phờ tưởng vẫn trông
Đủ dại thơ làm câu thắm rỗng
Vừa hoen ngữ tả nét ưu bồng
Luôn cầu trí rảnh khai hồn rộng
Khổ nỗi văn xoàng cất mực dông
Mà sao dám vẽ mộng xưa nồng
Đêm về ảo não lo hoài động
Sáng lại bơ phờ tưởng vẫn trông
Đủ dại thơ làm câu thắm rỗng
Vừa hoen ngữ tả nét ưu bồng
Luôn cầu trí rảnh khai hồn rộng
Khổ nỗi văn xoàng cất mực dông