Nđt
Vẫn dạt dào trông cảnh úa chiều
Cho thầm bước dạo cõi lòng phiêu
Tình say một thuở luôn từng thắm
Mộng đắm ngàn năm hẳn nữa nhiều
Gác vạt chân mềm trên cỏ giẫm
Xua làn nắng nhẹ giữa vườn yêu
Thì ai trở nhớ về quê vậy
Để mãi tràn thương bạt cánh diều
Cho thầm bước dạo cõi lòng phiêu
Tình say một thuở luôn từng thắm
Mộng đắm ngàn năm hẳn nữa nhiều
Gác vạt chân mềm trên cỏ giẫm
Xua làn nắng nhẹ giữa vườn yêu
Thì ai trở nhớ về quê vậy
Để mãi tràn thương bạt cánh diều
Để mãi tràn thương bạt cánh diều
Vương dài bến đợi ngỡ trầm yêu
Tìm chăng kẻ đấy mong chờ cạn
Ngóng sẽ người kia gặng hỏi nhiều
Phận ấy hằng đen vừa nẫu trải
Duyên rồi cứ bạc những dày phiêu
Càng mơ lại bởi xa dần cách
Vãn bóng hoàng hôn thoảng ngập chiều
Vương dài bến đợi ngỡ trầm yêu
Tìm chăng kẻ đấy mong chờ cạn
Ngóng sẽ người kia gặng hỏi nhiều
Phận ấy hằng đen vừa nẫu trải
Duyên rồi cứ bạc những dày phiêu
Càng mơ lại bởi xa dần cách
Vãn bóng hoàng hôn thoảng ngập chiều
Nghịch