Nđt. Bvđ â
Vào đông bỗng lạnh ngất ngây đờ
Một thuở xưa tràn những tháng mơ
Để họ nhìn nhau lòng cứ vỡ
Rằng ai có lẽ buổi luôn chờ
Tìm chi bóng cũ hoài duyên dở
Thoảng nọ mây rầu vẫn ái ngơ
Bởi biết yêu người câu mãi nợ
Còn đây mắt lặng rũ xa mờ
Một thuở xưa tràn những tháng mơ
Để họ nhìn nhau lòng cứ vỡ
Rằng ai có lẽ buổi luôn chờ
Tìm chi bóng cũ hoài duyên dở
Thoảng nọ mây rầu vẫn ái ngơ
Bởi biết yêu người câu mãi nợ
Còn đây mắt lặng rũ xa mờ