Mơ màng gợi đắm cảnh trời ngâu
Hỏi có rằng ai vọng mãi đầu
Nụ vẫn đang chờ hôm trở thắm
Hoa nào bỗng gửi nắng tràn sâu
Vừa tim quạnh quẽ phai màu xuống
Chợt gió đìu hiu vỡ nẻo sầu
Một cánh chim bay càng mỏi rã
Môi thầm đắng vậy lỗi vì đâu
Nđt
Tháng bảy sang rồi lại đẫm ngâu
Hoàng hôn đã rớt dội cơn sầu
Về nơi chốn cũ lòng thương lặng
Điểm mạn đê dài mắt dõi sâu
Dẫu tận chân trời ghim bóng thuở
Mà hay giữa xóm gửi duyên đầu
Hình như dáng nọ còn vương thoảng
Vẫn giận chăng hờn chẳng nhớ đâu
Hoàng hôn đã rớt dội cơn sầu
Về nơi chốn cũ lòng thương lặng
Điểm mạn đê dài mắt dõi sâu
Dẫu tận chân trời ghim bóng thuở
Mà hay giữa xóm gửi duyên đầu
Hình như dáng nọ còn vương thoảng
Vẫn giận chăng hờn chẳng nhớ đâu