Đông về lạnh rét đẫm giàn phên
Ủ rũ từng hôm giận chiếu mền
Quạnh quẽ ban chiều nhăn nhó tủi
Âm thầm buổi nắng vội vàng lên
Tình êm bữa đượm đâu còn níu
Nghĩa lộng khi buồn chẳng nhớ tên
Đón nhận đêm dài thêm khổ nỗi
Thôi rồi cố vậy để mà quên
Ủ rũ từng hôm giận chiếu mền
Quạnh quẽ ban chiều nhăn nhó tủi
Âm thầm buổi nắng vội vàng lên
Tình êm bữa đượm đâu còn níu
Nghĩa lộng khi buồn chẳng nhớ tên
Đón nhận đêm dài thêm khổ nỗi
Thôi rồi cố vậy để mà quên