Nước chảy ngàn năm đá cũng sờn
Tùng già héo rũ cảnh cô đơn
Trông bầy quạ đói ăn thua đủ
Thấy lũ chim kền tính thiệt hơn
Ngán chữ công danh nhờ rễ cội
Thương mình chí hướng lạc nguồn cơn
Xưa nay thế giới dâu thành bể
Nấm đất oan khiên phủ giấc hờn
Thơ họa