Trở giấc đêm về vọng cõi mơ
Lòng dâng khắc khoải dạ bơ phờ
Từng câu ngỏ ý gieo thành nhạc
Lượm nỗi giao tình trải nhánh tơ
Chửa thắm mà nay đầy lạc lõng
Chưa tròn phận ấy đã sầu vơ
Buồn thay một kiếp làm thi sĩ
Vẽ mộng cho đời khóc bởi thơ
(ngũ độ thanh)