Không đành để mặc tháng ngày trôi
Bệnh sáu mươi năm nó vậy rồi
Biến diệt nào e duyên phận hẩm
Vô thường chẳng sợ nghĩa tình côi
Tìm hoa lặng lẽ tâm hiền đắp
Trải tứ mênh mang ý thiện bồi
Học Pháp cần chuyên mong cải nghiệp
Thân rèn trí luyện phải song đôi.
Họa thơ Phương Nguyên