Chỉ tiếc rằng em phận nhỡ nhàng
Đâu kỳ đã hưởng phút tào khang
Hằng mong kẻ đến cho tình rạng
Lại ước duyên vào để nghĩa sang
Ngẫm tại thương mà luôn cứ lảng
Xem thì mến vậy cũng nào mang
Giờ đây phải đợi trông ngời sáng
Sớm mượn hồng ân khỏi bẽ bàng
Đâu kỳ đã hưởng phút tào khang
Hằng mong kẻ đến cho tình rạng
Lại ước duyên vào để nghĩa sang
Ngẫm tại thương mà luôn cứ lảng
Xem thì mến vậy cũng nào mang
Giờ đây phải đợi trông ngời sáng
Sớm mượn hồng ân khỏi bẽ bàng