Dù ta gắng gỏi cũng khôn dằn
Quán phở âm thầm vẫn ngại ăn
Đã đến tưng bừng hương nỏ chặn
Vừa ra dã dượi cóc sao nhằn
Dung hình ngật ngưỡng khua rào chắn
Sắc vẻ bơ phờ sợ bão lăn
Khập khiễng như người chân cẩu cắn
Tòm tem lỡ để vết thương hằn.
Thơ vui (Nđt, Bát láy, Bvđâ)