Dại quá khi xưa, chẳng lấy chồng
Để rồi cô quạnh những mùa đông
Nâng làn gối mỏng, buồn lưng dạ
Nhặt chiếc chăn đơn, tủi đáy lòng
Nhụy héo tươi vờ, không đứa hỏi
Hoa tàn thắm gượng, chả ai trông
Hờn duyên oán phận, sao mà hẩm
Cõng mảnh tình côi, hận má hồng.
thơ vui