Bữa ấy người đi chẳng một lời
Ta mòn mỏi kiếm đã ngàn nơi
Mùa thu quạnh quẽ hờn khung cảnh
Tháng hạ đìu hiu tủi lẽ đời
Nọ mảnh ân tình luôn mãi thắm
Đây bầu nhiệt huyết chửa hề vơi
Mà sao trở gót xa biền biệt
Để những mùa đông buốt rụng rời.
Ta mòn mỏi kiếm đã ngàn nơi
Mùa thu quạnh quẽ hờn khung cảnh
Tháng hạ đìu hiu tủi lẽ đời
Nọ mảnh ân tình luôn mãi thắm
Đây bầu nhiệt huyết chửa hề vơi
Mà sao trở gót xa biền biệt
Để những mùa đông buốt rụng rời.