Nói sự công bằng, vạn kiếp mong
Buồn vui chảy xuống, sợi tơ lòng
Kia người, ưỡn ngực đi còn thẳng
Đấy kẻ, khom mình đứng lại cong
Chắc phải mưu sinh, đành gối gập
Hay do cuộc sống, chịu lưng còng
Trời xanh, thật khéo đùa nhân loại
Khoả bến sông Đời, vẩn đục trong.
Chỉ tiếc duyên tình đẫm đợi mong
Ngày đêm vẫn cứ chẳng yên lòng
Hay vì nghĩa lối không thèm thẳng
Cũng bởi ân đường lại thấy cong
Hiểu muốn an bình, thân mãi gập
Đành nên khổ nhục gối luôn còng
Bây giờ lảng trách người đem loại
Liệu phải sông nguồn đã hết trong.
Bao mùa cách biệt vẫn hằng mong
Gặp gỡ duyên xưa để thỏa lòng
Má lõm đồng tiền, đôi mắt biếc
Vai gầy dáng ngọc, nét mi cong
Đường mơ dõi… bóng hình luôn bặt
Lối mộng chờ… lưng gối đã còng
Được mất đời người sao biến chuyển
Đâu tìm hạnh phúc khoảng trời trong?