Vầng trăng lặng trách liễu thay đồi
Bỏ bạn nên giờ nhão nhoét tôi
Những tưởng trời cao nồng mặn dứt
Không ngờ suối nhỏ ngọt đều trôi
Xưa vờ vịt hiểu lòng nghe ướt
Hiện khát khao tìm biển tiễn côi
Giữa nắng, sương này ai thật giả?
Gài duyên vạn thuở hết cơ bồi
Thật Chân
Bài Họa