Tự lúc em biền biệt xứ xa*
Luôn xem đất lạ nhận “quê nhà”!
Nơi xưa chẳng thể hoài vương vấn
Chốn cũ không còn gợi thiết tha
Kẻ đó giờ vui gian bếp lửa
Người đây hiện nhạt bóng trăng tà
Hôm nay viễn khách mời tương ngộ
Uống rượu trùng phùng dạ xót xa*!
(*) xa: đồng âm, dị nghĩa