Thật tiếc đôi mình chẳng gặp lâu!
Bầy ô thước đã nối thành cầu
Không dưng bệnh giữ chân… người khóc
Bất chợt trời ngăn bước… kẻ sầu
Lúc đến nôn nao duyên nắng nhạt
Khi về bứt rứt chuyện mưa ngâu
Thư em giải tỏa niềm phiền muộn
Thật tiếc đôi mình chẳng gặp lâu!
Tặng NTThúy - Canada